Có những ngày "não" rong chơi quên lối về
Có những ngày chẳng biết não đi đâu, mặc thân chủ lơ ngơ, đờ đẫn, ngờ ngẫn, thờ thẫn, ... để phân tích cuộc sống xung quanh. Một ngày não đi vắng. Sáng hớt hải dậy, à trước tiên phải cột mớ tóc tổ quạ đang chờ sấy gội lên đã. Đi 2 vòng kiếm thun cột tóc, đâu rồi nhỉ... gượm đã, nó được đeo ngay ở cổ tay kia mà... Lên đồ xong xuôi, bước ra khỏi phòng, ồ mắt kính đâu được nhỉ. Chà hôm qua nhớ xem phim xong, xuýt xoa đến chảy nước miếng trước phong độ của nam chánh xong là cất kính ngay trên bàn mà ta... Ô hô sắp trễ giờ rồi mà, kính đâu nhỉ? Hớt hải lướt qua cái gương và thấy cái kính khinh khỉnh đang nằm chình ình trên sống mũi. Hờ hờ, tặc lưỡi đi thôi... Có đôi khi nhìn tóc bạc mỗi ngày một nhiều, thẫn thờ, già thật rồi đấy. Bão táp phong ba dồn dập, chưa đến 30 mà ngỡ qua nửa cuộc đời rồi.