Khoảnh khắc đời tôi


Cuộc đời mỗi người có rất nhiều khoảnh khắc đáng nhớ. Chúng ta chọn cách ghi nhớ những giây phút hạnh phúc và chọn quên đi những nỗi buồn. Riêng tôi nhớ mãi hai khoảnh khắc của cuộc đời mình. Đó là khoảnh khắc của tuyệt vọng và hi vọng.


Tôi và anh yêu nhau 6 năm rồi kết thúc bằng một đám cưới đầm ấm, viên mãn. Hai tháng sau ngày cưới chúng tôi hân hoan chào đón sinh mệnh nhỏ bé hoài tượng bởi tình yêu của hai đứa.  Tôi may mắn có một người đàn ông yêu tôi hơn chính bản thân anh ấy. Từ ngày tôi mang thai, anh không để tôi rửa một cái chén, giặt một cái áo vào những ngày anh được nghỉ không phải đi công tác. Công việc của anh là một kĩ sư rong ruổi theo những công trình cơ khí, cố gắng lắm thì mỗi tuần anh về nhà được một ngày rồi hôm sau lại tất tả dậy sớm đi cho kịp giờ làm. Những giây phút bên nhau vốn đã ít ỏi nên chúng tôi luôn trân trọng, yêu thương không đủ làm gì có thời gian để giận hờn.
Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, 8 tháng sau ngày cưới - 6 tháng của thai kì, anh bỏ mẹ con tôi ở lại trần gian sau một tai nạn giao thông vào đêm khuya. Anh đi vội, anh không kịp để lại lời nào, không một ánh mắt sau cùng.  Khoảnh khắc nhìn thấy chồng mình nằm đắp vải trắng kín mặt, khuôn mặt bầm tím vì va chạm giao thông tôi không còn sức lực để đứng vững. Chân tôi run rẩy, khoảnh khắc chạm vào cơ thể chồng tôi cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo ấy thấm qua tay chạy thẳng vào tim, tôi đau tưởng như xé nát cõi lòng. Bất chấp tất cả tôi nhào đến ôm anh. Người nhà lo lắng tôi sốc không trụ được sẽ ảnh hưởng đến bé con trong bụng vội vàng lôi tôi ra khỏi đó. Đúng vậy, chính xác là lôi vì tôi như người mất hồn, nước mắt lặng lẽ chảy, chỉ có cảm giác đau đớn tuyệt vọng là chân thực nhất. Tôi không nhớ người ta đã đổ vào miệng tôi cái gì, xoa vào đầu, vào mặt tôi cái gì, nói những gì... Tôi chỉ biết tôi đau xót cùng cực. Khoảnh khắc nhìn chồng nằm đó là khoảnh khắc cõi lòng tôi chết hẳn, tôi muốn chấm dứt cơn ác mộng trần trụi này.
Thế nhưng, tôi lại nghe được câu nói của em trai tôi vào lúc này. Em tôi khóc nấc, nói rất rõ ràng trong nước mắt, "chị ơi, nghĩ đến cháu chị ơi". Tôi khựng lại, tôi còn có đứa bé, tôi phải vững vàng...
Những ngày sau đó tôi ăn uống như rô bốt để duy trì sự sống cho mình và năng lượng cho bé con của mình. Những tưởng nỗi đau này đã là đủ để tôi gặm nhấm trong cuộc đời sau này của mình mãi mãi.
Để rồi. Hai mươi mốt ngày sau, thất thứ 3 sau đám tang chồng mình tôi lên bàn mổ vì bể ruột thừa. Cơn đau hành hạ tôi suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ và các bác sĩ cũng mất từng đó thời gian để xác nhận tôi vỡ ruột thừa do thai nhi che khuất. Giây phút lên bàn mổ là giây phút tôi biết được sau ca mổ này tôi có khả năng mất đi bé con của mình tới năm mươi phần trăm, tôi không muốn mổ, tôi không muốn con tôi có mệnh hệ gì, có lẽ tôi cũng không tiếp tục được nữa. Mẹ tôi kí giấy xác nhận mà nước mắt lưng tròng, anh trai chồng lặng người không nói được gì, trong mắt là mảnh đau thương nồng đậm.

Khoảnh khắc này tôi chỉ biết khóc, thậm chí cũng không còn sức lực để mà khóc sau hai mươi tư tiếng đau đớn vật vã và lăn lộn. Người bình thường đau ruột thừa cấp cứu chậm thiệt mạng là bình thường, nhưng sao tôi và thiên thần của chúng tôi có thể kiên trì đến vậy nhỉ? Tôi cầu nguyện, tôi khóc, tôi nói lắp bắp với bác sĩ và ê kíp mổ khi thuốc mê chưa ngấm, tôi cầu xin họ cố hết sức giúp tôi giữ lại niềm hi vọng sống bé nhỏ của tôi, kết tinh tình yêu của chúng tôi. Cho đến khi mê man tôi vẫn cứ tự nhủ rồi con sẽ không sao...

Không biết tôi đã mê man bao lâu, trong cơn mê tôi mệt mỏi và kiệt sức, tôi giận anh sao nỡ bỏ mẹ con tôi ra đi như thế... Rồi tôi cảm nhận được sự chuyển động của bào thai. Chính xác là con tôi đá trong bụng và tôi mở mắt tỉnh dậy. Khoảnh khắc sự sống của bé con đánh thức tôi dậy là khoảnh khắc tôi hạnh phúc vỡ òa, mọi đau khổ tuyệt vọng, bế tắc trước kia dường như không thể sánh được. Xung quanh tôi là băng ca, là mùi thuốc khử trùng, trên người tôi chi chít ống và dây, cơn đau sau phẫu thuật ùa đến. Tất cả đều không còn quan trọng, tất cả đều trở nên nhỏ bé... bởi lẽ sống của tôi đã ở lại bên tôi, dẫu tình thương mai này của con sẽ thiếu vắng bóng cha. Nhưng con đã ở lại, khoảnh khắc đối với tôi là vô giá... và tôi mỉm cười chờ đợi khoảnh khắc con đến với thế giới này, nằm trong vòng tay tôi.
Mẹ yêu con, thiên thần của mẹ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến